Một lần, khi Đức Phật và các đệ tử của Ngài đang ngồi nghỉ dưới bóng
của một cây bồ đề lớn thì có một gái
điếm chạy đến. Vừa nhìn thấy khuôn
mặt thánh thiện, sáng ngời vẻ đẹp
như tiên thần của Ngài, cô gái đã yêu ngay, trong sự phấn chấn cao độ, với vòng tay rộng mở, cô kêu lên:
- Hỡi người đàn ông tuyệt đẹp và đang tỏa sáng, em yêu anh!
- Hỡi người đàn ông tuyệt đẹp và đang tỏa sáng, em yêu anh!
Những đệ tử, vốn đã đoạn
tuyệt với đời sống hôn nhân, cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi nghe Đức Thế Tôn
nói với cô gái điếm:
- Ta cũng yêu em, nhưng
hỡi người yêu dấu, em đừng động đến ta lúc này.
Cô gái điếm hỏi:
- Anh gọi em là người
yêu dấu và em yêu anh, vậy thì tại sao anh lại cấm em động chạm đến anh?
Đức Thế Tôn trả lời:
- Hỡi người yêu dấu, ta
nhắc lại, bây giờ chưa phải lúc, sau này ta sẽ đến với em. Ta muốn kiểm tra
tình yêu của mình!
Các đệ tử nghĩ trong
lòng: “Chẳng lẽ Đức Thế Tôn lại yêu cô gái điếm?”
Mấy năm sau đó, khi Đức
Phật đang ngồi thiền cùng với các đệ tử, bỗng nhiên Ngài kêu lên:
- Ta cần phải đi, người
phụ nữ yêu dấu gọi ta, bây giờ quả thực nàng cần đến ta.
Các đệ tử cũng chạy đi
theo Đức Phật, người mà họ nghĩ rằng đã yêu cô gái điếm và bây giờ chạy đến để
gặp cô ta. Tất cả cùng chạy đến ngôi làng, nơi họ gặp cô gái điếm mấy năm về
trước. Cô gái vẫn ở đó. Thân thể tuyệt đẹp của cô gái ngày nào bây giờ lở loét
và đầy mụn. Các đệ tử cảm thấy vô cùng thất vọng, còn Đức Phật bế thân thể gầy
gò của cô gái đến nhà thương và nói với nàng:
- Hỡi người yêu dấu, ta
đã đến để kiểm tra tình yêu của mình đối với em và thực hiện lời đã hứa với em.
Từ lâu ta đã chờ cơ hội để thể hiện tình yêu đích thực đối với em, vì rằng, ta
yêu em khi mà những người khác đã không còn yêu em nữa, ta ôm em khi mà tất cả
bạn bè của em không muốn chạm đến người em.
Sau khi chữa lành bệnh,
cô gái này trở thành học trò của Đức Phật.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét